Trang chủMặc địnhChàng Trai, Chiếc Máy Quay và Con Đường Tới Tự Do

      Chàng Trai, Chiếc Máy Quay và Con Đường Tới Tự Do

      Có một chàng trai tên Đức, chủ cửa hàng điện thoại Đức Hồng Mobile ở một vùng quê nhỏ. Anh sống một cuộc đời có vẻ bình thường bên những chiếc điện thoại và công việc kinh doanh hàng ngày, nhưng trái tim anh lại chưa bao giờ bình thường. Anh khao khát. Anh muốn cuộc sống của mình phải rực rỡ hơn, muốn đạt được tự do tài chính, muốn được đi du lịch đây đó và tìm thấy sự an nhiên tự tại trong tâm hồn. Anh muốn, như anh vẫn tự nhủ, sống một "kiếp người thành công" để có thể chia sẻ và giúp đỡ thật nhiều người khác.
      TADUYDUC
      12 tháng 11

      Ước mơ thì lớn, nhưng Đức lại bị trói chân bởi hai kẻ thù vô hình: Sự sợ hãiSự "không dám".

      Anh thấy người khác làm giàu trên internet, anh cũng muốn, nhưng lại sợ thất bại, sợ mất mát. "Nhỡ mình làm không được thì sao?", "Người ta ở thành phố lớn, điều kiện khác mình. Mình ở quê liệu có làm được không?". Nỗi sợ đó biến thành một cái lồng, giam giữ anh trong vùng an toàn là cửa hàng Đức Hồng Mobile. Anh muốn hạnh phúc hơn, nhưng lại không dám thay đổi những thói quen cũ kỹ đang bào mòn mình.

      Nhưng rồi, khao khát bên trong anh lớn dần. Nó thôi thúc anh. Một ngày, Đức quyết định anh phải "dám". Anh tự nhủ: "Sợ thì cũng đã sợ rồi, không dám thì cũng đã không thành công rồi. Giờ phải liều một phen!". Anh bắt đầu dành thời gian, gom góp nguồn lực, bước ra khỏi vùng an toàn của công việc quen thuộc, bắt đầu hành động để thực hiện ước mơ lớn hơn.

      Vượt qua được nỗi sợ ban đầu, Đức lại gặp một kẻ thù khác: Sự lạc lối.

      Anh hành động, nhưng lại làm một cách hời hợt. Anh làm mà không có phương pháp, không có quy trình. Giống như một người đi vào rừng rậm mà không có bản đồ, anh cứ đi mãi, mệt mỏi mà không thấy lối ra. Anh thất vọng, nhận ra rằng "dám" thôi là chưa đủ.

      Không bỏ cuộc, Đức bắt đầu hành trình "học tập và phát triển bản thân không ngừng". Anh tìm thầy học hỏi, đọc sách, tham gia các khóa học online. Cuối cùng, anh cũng tìm được thứ mình thiếu: một "quy trình" rõ ràng, một "cách làm" cụ thể. Anh mừng rỡ. Lần này, anh đã có bản đồ.

      Những tưởng con đường đã rộng mở, nhưng một kẻ thù tinh vi và lớn mạnh hơn xuất hiện. Quy trình mới yêu cầu anh phải xuất hiện, phải chia sẻ kiến thức, phải nói chuyện. Và cụ thể, anh phải nói chuyện trước ống kính máy quay.

      Một nỗi sợ hoàn toàn mới xâm chiếm anh. Đây không phải nỗi sợ kinh doanh thất bại, mà là nỗi sợ bị phán xét.

      Anh đặt chiếc máy quay ngay tại cửa hàng của mình, bật nút quay. Ánh đèn đỏ nhỏ xíu sáng lên, bỗng như biến thành con mắt khổng lồ đang xoáy sâu vào anh. Mọi sự chuẩn bị, mọi kiến thức trong đầu anh bỗng dưng bay biến. Anh "không sáng tạo được", "không nghĩ ra mình nói cái gì để cho hay". Anh lắp bắp vài câu rồi vội vàng tắt máy.

      Kẻ thù cũ quay trở lại, khoác một chiếc áo mới: Sự trì hoãn.

      "Hôm nay bận bán hàng, mai làm có sao đâu," anh tự nhủ. "Mình nói không hay, có ai yêu quý mình đâu." Anh bắt đầu làm hời hợt. Thay vì quay video, anh chỉ đăng vài dòng trạng thái vu vơ. Anh biết rõ con đường, anh có trong tay công cụ, nhưng anh lại trì hoãn, không dám bước đi bước cuối cùng. Anh lại một lần nữa chưa thành công, dù đã đi được một chặng đường rất xa.

      Một buổi chiều, sau khi đóng cửa hàng, Đức ngồi thiền định. Anh nhìn sâu vào bên trong mình. Anh thấy rõ ước mơ về một cuộc đời tự do, an nhiên. Anh thấy mong muốn được chia sẻ, giúp đỡ người khác. Anh nhận ra, nếu mình còn không vượt qua được nỗi sợ này, nếu mình cứ trì hoãn, thì làm sao mình có thể giúp được ai? Làm sao mình có thể sống "một đời người tốt đẹp lên"?

      "Đúng vậy," anh nghĩ. "Thành công không phải là không sợ hãi. Thành công là hành động bất chấp nỗi sợ."

      Ngày hôm sau, Đức bật máy quay lên một lần nữa. Lần này, anh không cố gắng "nói cho hay". Anh hít một hơi thật sâu và nói: "Chào các bạn. Tôi là Đức, chủ cửa hàng điện thoại Đức Hồng Mobile. Và thú thật, tôi đã rất sợ hãi khi phải nói chuyện trước ống kính...".

      Anh bắt đầu chia sẻ chính câu chuyện của mình: về nỗi sợ, về sự trì hoãn, về hành trình học tập và ước mơ của anh. Video có thể không hoàn hảo, ánh sáng có thể chưa đẹp, nhưng nó chân thật. Anh đã dám đối mặt với kẻ thù lớn nhất của mình.

      Đức vẫn đang trên hành trình nỗ lực không ngừng. Anh vẫn học tập mỗi ngày, vừa quản lý cửa hàng, vừa xây dựng con đường mới. Thỉnh thoảng, nỗi sợ và sự trì hoãn vẫn quay lại gõ cửa, nhưng giờ đây, anh không còn chạy trốn. Anh nhìn thẳng vào chúng, mỉm cười, và tiếp tục làm việc mình cần làm. Anh hiểu rằng, "kiếp người thành công" không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục chiến thắng những kẻ thù bên trong chính mình để sống tốt đẹp hơn và lan tỏa giá trị cho xã hội.

      Bình luận