Trang chủMặc địnhMI – CHÍNH MI – đã kìm hãm ta!

      MI – CHÍNH MI – đã kìm hãm ta!

      Có một sự thật rất khó chấp nhận, nhưng ai rồi cũng phải đối diện
      TADUYDUC
      15 tháng 7

      Không phải ai khác đang cản bước bạn.
      Không phải xã hội, không phải hoàn cảnh, không phải người đời…
      Mà chính là bạn.
      Chính bạn là người đã tự kìm hãm mình suốt bấy lâu.

      Tôi từng như vậy.

      Tôi biết mình cần phải bước ra, chia sẻ, làm video, kể câu chuyện của mình…
      Tôi biết đó là cách để chạm được đến nhiều người hơn, giúp họ – và cũng giúp chính mình trưởng thành hơn.

      Nhưng tôi đã không làm.

      Không phải vì thiếu thời gian.
      Không phải vì thiếu thiết bị hay kỹ năng.
      Mà vì một thứ duy nhất: Nỗi sợ.


      Nhưng rồi tôi nhận ra…

      Nỗi sợ đó không có thật.

      Nó không phải một bức tường trước mặt.
      Nó không phải một con quái vật đáng sợ.
      Nó chỉ là một cái bóng – do chính tôi tự vẽ ra trong đầu.

      Tôi sợ người khác đánh giá mình.
      Sợ mình chưa đủ giỏi.
      Sợ thất bại, sợ mất mặt, sợ bị từ chối…

      Nhưng sự thật là: không ai quan tâm nhiều như ta nghĩ.
      Mọi người đều đang bận với chính cuộc sống của họ.


      Vậy nên tôi chọn: Hành động.

      Tôi chọn cầm chiếc micro đã bỏ quên suốt 2 năm.
      Tôi chọn nói ra tiếng lòng.
      Tôi chọn đối diện với chính mình – và bước qua nỗi sợ đó.

      Không phải để trở thành người hoàn hảo.
      Không phải để chứng minh với thế giới điều gì.
      Mà là để sống thật với chính mình.

      Vì tôi hiểu:

      "Bạn không thể thắng nỗi sợ, nếu bạn cứ mãi lùi bước."
      "Bạn không thể bay xa, nếu đôi chân vẫn bị trói bởi sự nghi ngờ từ bên trong."


      Lời cuối cùng tôi muốn nói…

      Nếu bạn đang đọc đến đây, có lẽ một phần nào đó bạn đang thấy chính mình trong câu chuyện này.

      Hãy nhớ:
      Bạn không cần chờ đủ giỏi mới bắt đầu.
      Bạn cần bắt đầu – để rồi sẽ trở nên tuyệt vời.

      Hôm nay, tôi chọn bước ra ánh sáng.
      Còn bạn – bạn sẽ tiếp tục trốn trong cái bóng do chính mình tạo ra?
      Hay bạn cũng sẽ cầm “chiếc micro cuộc đời” lên và bắt đầu nói điều mình cần nói?